thật nhiều người sợ ngày lễ
này. Họ sợ lẻ loi, sợ cô đơn, sợ đêm đông lạnh, sợ bơ vơ, sợ
đêm đông lạc lõng. Hình bóng mùa Giáng mùa năm nào lại kéo về
trong trí nhớ tôi.
Khoảng đầu tháng mười hai
tôi nhận điện thoại của thằng bạn thân học cùng trường bên
Cali gọi qua, giọng bạn tôi yêu đời.
- Hello Xuân đây.
- Hello sao khoẻ
không? Hôm nay gió nào hứng làm mày nhớ đến tao đây?
- Sao mày đoán đúng quá
vậy, sao có gì lạ không?
- Câu đó để tao hỏi mấy
thằng còn độc thân yêu đời như mày thì đúng hơn.
- Đời thì mình phải yêu
nó thì nó mới yêu lại mình... hi...hi. Sao dạo này mày
làm ăn thế nào?
- Cũng bình thường thôi
công việc, vợ, rồi con là hết cả ngày, độc thân yêu đời như
mày mới có tự do.
- Thôi mày ơi, tự do
thì có thật nhưng chẳng ai ngó ngàng, độc thân mà có gì là khó
đâu, quậy lên một trận là con vợ nó xếp sẵn vali mời ra đường
sống tự do có khó gì đâu.
- Ý tao muốn nói độc
thân yêu đời kìa, chứ còn độc thân tự do với trái tim đau khổ,
bịnh hoạn thì có sướng gì?
- Sao lễ kỳ này có dám
tự do không nè, qua bên tao chơi mấy ngày lễ với tụi tao được
không?
- Thật tình tao cũng
muốn đi lắm, nhưng kẹt cô vợ tao mấy ngày lễ này là lễ của cô
ta, dễ gì tao được lỏng chân. Mà ai bên đó mà rủ rê?
|
 |
- Thì tao, thằng Bình,
thằng Khôi, đám con gái tụ tập rủ nhau đi vũ trường ăn uống
nghe nhạc chơi cho vui, thiếu mày là thiếu mất một tay văn
nghệ.
- Để tao coi lại coi
tuỳ cơ ứng biến, nhưng chắc chắn là tao đi không được rồi.
- Năm nào mày cũng hẹn
tới, ê bộ cô vợ của mày kèn kẹp mày giữ lắm ha mạy...hi...hi.
- Không phải vậy mấy
ngày lễ đó là mấy ngày lễ của gia đình, mày bảo tao bỏ nhà đi
chơi hoang thì sao được.
- Đi đâu mà chơi hoang?
Bảo với cô ta lâu lâu đi thăm bạn bè thì có sao đâu?
Tôi im lặng suy nghĩ,
thật ra tôi cũng muốn đi lắm, và nếu tôi muốn đi thì cũng
được, nhưng tôi đã có ý định dành những ngày lễ lớn đó về chơi
với những người tôi yêu mến nhất. Xuân nói tiếp.
- Sao tính sao? Đi được
hông? Cùng lắm dẫn theo cô vợ già của mày đi theo cũng được.
- Dẫn cô ta theo! thôi
thì để tao ở nhà còn vui hơn, đi vui chơi ăn nhậu dẫn vợ theo
để cô ta ngồi trù thì còn gì là cuộc vui? Chắc là tao đi không
được rồi, nhưng nếu có tin giờ chót tao sẽ chạy qua mày.
- Thôi đi hay không tuỳ
mày đúng là cái thằng khó dụ, nhớ nè bên này có rượu thịt, có
giai nhân, có bạn hiền, muốn gì tụi tao chìêu, lâu lâu tụi tao
dẫn mày tìm về chốn thần tiên, nếu có đổi ý thì báo tao hay.
Nè còn nhớ quán Như Ý không?
- Ok, tao không hứa
nhưng cuộc đời không có chuyện gì lại không có thể xảy ra.
- Thôi được rồi gần tới
mấy bữa đó tao sẽ gọi lại ok, cho tao gởi lời thăm cụt keo của
mày.
- Ok cám ơn nhe.
- Bye.
 |
Tôi tựa lưng vào thành ghế
nhớ nhớ lại khuôn mặt vui tươi luôn luôn nở nụ cười của bạn
tôi. Xuân là người vui vẻ yêu đời hiện còn sống độc thân, công
ăn việc làm vững chắc, một mình ở trong căn nhà rộng lớn, nên
hắn thường rủ rê kéo bạn bè về nhà tụ tập vui chơi. Cũng
có đau khổ một vài mối tình lận đận, may là chưa từng lập gia
đình. Tôi thường bảo nó là thằng có trái tim chưa bị tật
nguyền. Qua bên đó chơi tôi biết chắc chắn là vui lắm, bọn tôi
mà chụm lại thì có muôn ngàn chuyện để nói, để kể nhau nghe,
để hả hê cười tôi biết tôi đánh mất một cuộc vui.
Tuần sau đang ngồi quay
quần bên bữa cơm chiều. Vợ tôi hỏi ý kiến bà chị vợ mời xuống
nhà dự đêm Giáng Sinh. Tôi bảo vợ tôi.
- Nhà bà ta chỉ có hai
vợ chồng chèo queo, xuống đó ăn xong ngồi nhìn mấy ông Mỹ thì
chán chết luôn, có chuyện gì để mà vui để mà nói bây giờ.
Vợ tôi nghe nói cũng
chìêu theo ý tôi, bảo lại với bà chị vợ chúng tôi không đi
được. Vài bữa sau có thằng bạn quen mời về bên Boston chơi.
Tôi cũng từ chối bảo rằng mấy ngày lễ đó đường hàng không rất
là rắc rối, và cận quá tôi cáo lỗi cám ơn. Được người này mời,
người kia mời tự nhiên thấy vui trong lòng. Tối một hôm trước
lúc tìm giấc ngủ nồng, vợ tôi thì thầm bên tai.
|
- Anh à chiều nay ông
anh của em có gọi mời bọn mình về bên ảnh chơi mấy ngày lễ,
sẵn đó em thăm má em luôn anh thấy sao?
Tôi im lặng suy nghĩ
rồi quay qua nói với vợ tôi.
- Nếu em muốn đi thì em
và các con cứ đi, anh thấy hơi mệt trong người nên làm biếng
đi xa.
- Tụi em đi hết rồi anh
ở nhà một mình làm gì? Đi chơi xa mà không có anh thật là
buồn.
- Không sao đâu đừng lo
phần anh, em về bên đó chơi tha hồ mà vui chơi với gia đình
em. Còn anh, anh về chơi với gia đình anh.
Vợ tôi im lặng một lúc.
- Thôi để em suy nghĩ
lại chúc ngủ ngon.
Nàng hôn lên má tôi. Tôi nằm
im nhắm mắt. Thật ra tôi nên theo vợ tôi về bên nhà ông anh vợ
bên Cali chơi là đúng hơn hết. Vợ tôi thì xum họp với
gia đình nàng, còn tôi thì có dịp xuống nhà Xuân vui chơi với
bạn bè. Không hiểu sao tôi không muốn đi, suy đi nghĩ lại
nhưng đã nói lỡ lời, nên tôi đành cố nhắm mắt tìm giấc ngủ.
Ngày hai mươi hai đi làm
về nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, tôi ngạc nhiên mở mắt nhìn vợ
tôi. Cô ta nở nụ cười yêu mến.
- Tụi mình dùng bữa tiệc
Giáng Sinh gia đình trước, đêm nay em và các con sẽ lái xe về
Cali.
Tôi chưng hửng.
- Sao đi bất tử vậy? mà
muốn đi sao không để sáng mai hãy đi dễ lái xe hơn, lái xe ban
đêm buồn ngủ chết.
- Không sao đâu, em với
thằng Dani thay nhau lái, vì ngày mai bên nhà anh em có buổi
tiệc sinh nhựt của tụi nhỏ nên ảnh kêu về chơi cho vui.
- Sao không để bữa đó
làm chung phải vui không?
- Con nít mà anh, tụi nó
đâu có chịu tính như tụi mình.
Thôi thì cô ta đã muốn
thì tôi phải chìêu, vì chính tôi đã đưa ra ý kiến này. Phần
tôi cũng biết vợ tôi rất muốn về thăm mẹ cô, có lái xe hai ba
đêm đối với cô chẳng nhầm gì. Vậy là sau bữa cơm chiều đó vợ
tôi và hai con tôi từ giã lên đường. Mọi người đi hết rồi còn
lại một mình, đi quanh quẩn trong nhà bỗng thấy buồn buồn và
cô đơn chi lạ, tiếng nhạc Giáng Sinh chẳng thấy vui tí nào.
Ngồi một mình xem tivi đâm ra chán, tôi mở chay rượu uống vài
chung tìm chất nồng say để tìm giấc ngủ.
Sáng hai mươi ba tôi
cũng đi làm như thường lệ, chiều lái xe về nhà bỗng thấy buồn
buồn vu vơ. Tôi tấp xe vào trong mall đi một vòng xem có gì lạ
mắt. Phố phường lộng lẫy phồn hoa, đường phố dập dìu xe cộ,
shopping chen chút đông người. Người ta như biết mình phải làm
gì? Phải đi đâu? Phải mua gì, sắm gì? Chỉ riêng tôi lang thang
một mình lạc lõng, chẳng biết tôi phải làm gì? Đi đâu? Và mua
sắm cái gì? gần như tôi không còn nghĩ ra được ai, và không
còn ai nghĩ đến tôi. Cả một rừng người, nhưng toàn người xa
lạ. Tôi lẻ loi ra xe thẩn thơ lái về nhà lòng cô đơn khó tả.
Chiều xuống lạnh tôi lười ăn nấu vội tô mì gói, cố nuốt
trôi để lấy sức. Ăn xong ngả lưng trên thành ghế
xem
tivi. Nhìn thì nhìn
nhưng đầu óc tôi đang lạc lõng ở chốn nào, chuyện này
chuyện kia, người này người kia cứ nhảy múa trong đầu, tôi cứ ngồi uống rượu một
mình hết ly này sang ly khác, nhìn chầm chầm vào màn ảnh tivi.
Không biết tôi đã uống bao nhiêu chung rượu, đêm buông dần,
bên ngoài dường như tiếng xe cộ cũng im dần trả lại đêm dài
sau một ngày mệt mõi. Thình lình nghe tiếng điện thoại reo,
làm tôi giựt bấn người. Đầu giây bên kia là chị tôi.
- Hello mầy hả.
- Dạ.
- Làm gì đó? Chưa ngủ
à?
- Chưa đang ngồi coi
tivi.
|
 |
- Tụi mầy có đi Cali
chơi hông? Đi với bọn tao, cả nhà đi về bên đó chơi hết rồi,
tụi tao đang sữa soạn sáng mai đi sớm.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Đi qua đó chơi với ai
bên đó mấy ngày lễ này?
- Tụi nó muốn qua bên
đó xem Giáng Sinh bên đó họ tổ chức như thế nào, sẵn đi chơi
xa luôn vậy mà.
Nghe chị tôi báo tin
lòng tôi xìu xuống, tôi như cái bong bóng lưng lửng giữa không
trung căng phòng đêm Giáng Sinh tưởng tượng. Tin của chị tôi
chọc thủng cái bùm. Tôi như trên trời vừa té xuống tỉnh cơn
mơ, biết rằng tôi đang bị bỏ rơi. Lẽ ra tôi nên nhận lời đi
Cali với chị tôi vẫn còn kịp. Không hiểu sao tôi trả lời từ
chối. Đi qua đó rồi xuất hiện lù lù trước cửa nhà ông anh vợ
tôi, rồi biết ăn làm sao nói làm sao bây giờ. Tôi mang cái tự
ái dzỗm tự cho mình là người luôn luôn tìm được nguồn vui.
Thật ra tôi đang giả dối mâu thuẫn với mọi người với chính
tôi.
Gió đêm đông đang rít
vi vu bên mành cửa, cái lạnh làm tôi thấy cô đơn và niềm đau
đang lấn chiếm lấy tôi, tôi cố uống thêm vài chung rượu rồi
ngã lưng tìm quên trong giấc ngủ, tôi mở nhạc nho nhỏ thả hồn
lênh đênh theo tiếng nhạc. Men có say, tình có nồng, chăn có
ấm, nhạc có hay, lòng có ngất ngây. Nhưng tôi có tài nào chợp
mắt ngủ vùi, đầu óc tôi bao nhiêu hình ảnh chuyện này chuyện
kia, người này người kia đang nhảy múa làm tôi nhớ muốn phát
điên. Căn phòng ấm ấp này bỗng lạnh lẽo thênh thang đầy rẩy
suy tư và cô đơn. Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà, lắng nghe
tiếng nhịp kim đồng hồ nhít mình tíc tác, lắng nghe tiếng gió
ru ở bên ngoài, lắng nghe âm thanh của mùa đông thở than tỉnh
mịch của đêm dài, lắng nghe tâm hồn tôi tràn đầy hối tiếc,
lắng nghe nổi buồn lần lần xâm chiếm tâm hồn, và lắng nghe đêm
đông dài lạc lõng.

Sáng hôm sau thức dậy
nắng bên ngoài đã lên cao, phố phường lại ồn ào nổi dậy tiếng
vui đùa, xe cộ rít bánh vội vã trên mặt đường. Giờ này ngay
phút này tôi biết bên ngoài rất đông đút, rất vui nhộn và mọi
người rất bận. Chỉ mình tôi lạc lõng, bơ vơ chẳng biết phải
làm gì? Tiếng nhạc, tiếng xe, tiếng trẻ nhỏ đùa vui phía sau
nhà càng làm tôi rối loạn hơn. Tôi kéo màn cửa bít bùng cho
căn nhà tối lại, cho mọi người đừng ai nhìn thấy tôi, cho tôi
đừng nghe thấy cuộc vui ở bên ngoài, và cho lòng tôi bớt thấy
lẻ loi, cho nỗi buồn nhốt ở góc nào. Thật ra chính tôi
càng làm tôi lẻ loi hơn, lẽ ra tôi phải ra ngoài lang thang
cùng chia xẻ niềm vui vụng với mọi người, lang thang vào trong
mall nở một nụ cười và nhận lại nụ cười của người xa lạ cho
lòng tôi đỡ cô đơn. Đàng này tôi càng lại cố tình chui rút một
mình, len lỏi với cô đơn, với niềm đau, với u buồn.
Chiều bắt đầu buông
xuống phố phường tô điểm đầy nguồn vui, đèn hoa khắp phố,
người người xe cộ rộn rả khắp nơi, tiếng nhạc vui trổi dậy như
nhắc nhở niềm vui, hạnh phúc, và mái ấm gia đình, tiếng nhạc
Giáng Sinh ngân vang bỗng thấy chán trường. Nhà ai đó xe cộ
đèn hoa lập lè khắp lối, chỉ có nhà tôi âm u vắng vẻ u buồn,
có tôi ngồi một mình ôm cả khối đau buồn. Tôi bồn chồn, tôi
chờ đợi, tôi lo âu, tôi bực bội, tôi cô đơn, tôi lạc lõng, tôi
tức tối, nhưng rồi cũng chẳng biết phải làm gì. Tôi là người
bị bỏ rơi, bị mọi người quên lãng.
Nghe tiếng điện thoại
reng, tôi chạy lại nhìn xem ai gọi đến. Bên kia đầu dây là
thằng Xuân bạn tôi. Tôi ngập ngừng muốn bắt phone rồi lại
thôi, cũng chẳng hiểu tại sao tôi làm thế? Có lẽ tôi tự ái,
tôi mặc cảm, tôi biết bạn tôi gọi lại để chúc vui đêm đông
hạnh phúc của gia đình. Thật sự tôi có hạnh phúc mà tôi đã đẩy
đi xa, tôi có nguồn vui mà tôi đã từ chối, tôi có cơ hội mà
tôi không thèm đón nhận. Giờ chỉ còn là một kẻ cô đơn, lẻ loi,
đau khổ, lạc lõng giữa đêm đông. Tôi không đủ cam đam nhắc
điện thoại lên để nói láo với bạn tôi rằng tôi đang vui hưởng,
đang say sưa, đang thưởng thức đêm đông đầy hạnh phúc.
Tôi cắn răng đứng nghe
tiếng điện thoại reo, rồi lắng nghe tiếng bạn tôi chúc mừng
Giáng Sinh, rồi lặng lẽ lê cái thân buồn ngả lưng xuống ghế
thấy chán đời. Một lúc sau có tiếng điện thoại của vợ tôi, tôi
cũng không đủ can đảm bắt điện thoại trã lời. Nàng nhắn lại
trong máy vài lời chúc tụng ngủ ngon. Rồi con tôi, rồi gia
đình, rồi bạn bè. Không hiểu sao tôi lại cố tình câm lặng?
Không hiểu sao tôi rơi vào tâm trạng này? Không hiểu sao tôi
lại mang cả một khối u buồn? Và không hiểu sao tôi lại không
đón nhận, chia xẻ niềm vui với mọi người ? Tôi đang giả dối,
trốn tránh mọi người và lang thang bên ven bờ lạc lõng giữa
đêm đông lạnh, nhưng lại là đêm đông hạnh phúc của trần gian,
tôi muốn được đùa vui nhưng chưa thắng nổi lòng tự ái.

|
Đêm cứ buông dần buông
tôi hí cửa nhìn ra bên ngoài xem có tuyết rơi. Tuyết
không rơi chỉ có lòng tôi buốt lạnh, giờ này có lẽ trời
khuya lắm, và bên ngoài gần như lắng dịu tiếng xe. Tôi
biết trời đang chuyển mình cho một ngày mới tới. Nỗi cô
đơn trong lòng tôi đang ngập tràn bất tận, tôi không còn
chịu đựng được nữa, tôi lái xe lang thang ra ngoài đối
diện với đêm đông, nhìn phố đêm của đêm thánh vô cùng.
Đường phố bây giờ thật vắng vẻ u buồn, thênh thang đầy
bóng tối, con đường dài hun hút, thỉnh thoảng có chiếc
xe buồng vút nhanh, tôi nhìn theo lưu luyến hỏi lòng
cũng có những người lạc lõng như tôi sao? Chợt nhớ ra
tôi đang say vì uống quá nhiều rượu, nhưng tôi bất cần,
bất sợ ai. Đâu còn ai để mà bắt bớ tôi trong lúc này,
mọi người đang ngã lưng bên nệm ấm chăn nhung, bên mộng
đẹp, bên hạnh phúc, bên vòng tay thân ái, bên tình nhân,
bên tiếng nhạc đêm đông hạnh phúc của thế gian.
Lang thang một lúc ngang qua
mall tôi tấp xe vào bãi đậu xe, thả bộ lang thang một
mình giữa dãi hành lang vắng vẻ u buồn. Bỏ hai tay vào
túi quần gục đầu đếm bước chân buốn, ngọn đèn đường ủ
dột đứng gục đầu phôi pha với tháng năm, hàng cây cao rũ
mình lẻ loi bên gió lạnh, những ánh
đèn màu xanh đỏ chớp tắt luân phiên, trở nên |
nhàm
chán không còn quyến rũ giữa trời khuya thiếu bước chân người.
Lúc thì tôi thấy tôi lãng tử, lúc thì tôi thấy tôi như thằng
điên, tôi lang thang như gã thất tình, như kẻ không nhà, không
người quen, không bạn bè, và thật sự trong tâm hồn tôi lại
muốn tìm sâu vào cái cảm giác bơ vơ lạc lõng đó, chẳng biết để
làm gì? Có lẽ tôi muốn biết sức tôi chịu đựng niềm đau đến mức
nào. Bên trong các cửa tiệm những món quà tình thương vẫn còn
treo lủng lẳng trên trần nhà, có người phu gục đầu quét dọn.
Tôi thấy thương hại hắn ta, lại gần đứng lại ôm song sắc nhìn
vào bên trong thật lâu. Tôi thương hại hắn, hay hắn thương hại
tôi thì đúng hơn.
Lang thang ngang qua
gã hành khất không nhà, hắn đang ngồi tựa lưng vào tường ôm
chai bia bốn mươi oz ngất ngưỡng với men say. Tôi thấy thương
hại hắn bơ vơ giữa đêm đông, lấy trong túi vài đồng bỏ trên
tay hắn chúc tụng Merry Christmas. Hắn nở nụ cười hiền hoà
chúc tụng lại tôi. Tôi tiếp tục đếm bước chân buồn, đi đến
cuối dãi hành lang tôi quay ngược trở lại. Ngang qua gã hành
khất bây giờ thì trong vòng tay hắn, có thêm nàng hành khất
cái đang ôm chai rượu tựa đầu trên ngực hắn tìm hơi ấm, tìm
hạnh phúc của đêm đông.
Tôi cúi mặt bước đi,
buồn từ đâu kéo đến, cô đơn từ đâu se lạnh tâm hồn, bơ vơ từ
đâu làm tôi lạc lõng, kỷ niệm từ đâu kéo về xâu xé tâm hồn. Kỷ
niệm và dĩ vãng là những hình ảnh đẹp yêu thương nhất của đời
người, nhưng chính nó là những mũi kim nhọn đâm thủng tim mình
vào những lúc cô đơn như thế này, sự hối tiếc vô hình nào đó
làm tôi nhói đau.
Trên đường lái xe về
nhà tôi tự hỏi? Mọi người có gì mà tôi không có? Và tôi có gì
mà mọi người không có? Mọi người có tình thương, chờ đón tình
thương và đang chào đón có được những cuộc vui. Trong khi tôi
có cơ hội lại không đón nhận, tôi có tình thương mà hiện tại
cũng như không, chỉ tại tôi mâu thuẫn với chính tôi, hay tại
tôi ước mơ xa tầm với của chính mình. Sương đêm đang phũ lạnh
khắp nơi trượt dài bên thành kiếng như những giọt lệ buồn của
đêm cô đơn. Ngừng xe trước ngả ba đường lòng tôi không biết rẻ
về đâu, lối về như nhạt nhoà trong tầm mắt cũng chẳng muốn về
nhà. Nhìn khuôn mặt tôi trên thành kiếng, ngọn đèn vàng phản
ảnh khuông mặt tôi đang nhạt nhoà đầy nước mắt. Tôi khóc thật
chăng? Tôi thấy đau lòng, tôi thấy lạnh, tôi thấy cô đơn lạc
lõng tột cùng, tôi đang khóc ở trong lòng, tôi thấy thương yêu
những gì tôi đang có, thấy thương hại cho chính tôi, mà từ lâu
tôi chưa hề biết thương hại cho chính mình.
Xe cứ lăn lăn bánh trên
đường khuya lẻ bóng, đêm Giáng Sinh buồn đã lặng lẽ qua đi,
tiếng nhạc trong xe vẫn còn lưu luyến buồn vắng xa đưa hoà lẫn
giữa không gian lênh đênh theo tiếng gió. Về lại nhà thấy
trống trẻn cô đơn, tôi uống thêm vài chung rượu. Trước khi
nhắm mắt ngả lưng tìm giấc ngủ, tìm mộng mơ đẹp, tìm bước chân
lẻ loi vụng về lang thang giữa đêm đông lạnh, tôi mệt mỏi rồi
thiếp đi. Trong giấc ngủ say tôi đã kêu tên nho nhỏ những
người thân yêu, và trong tôi có thêm một kỷ niệm buồn làm hành
trang cho tâm hồn giữa đêm đông lạnh.
Nguyễn Hoàng Ngôn
 |
 |
|